Mùa Thu Ngà Ngọc (Lê Thị Nhị)

Truyện ngắn do Huỳnh Trung Trực và Nam Anh diễn đọc

Hôm nay là Chủ Nhật, được nghỉ làm nên Quyên thức dậy thật muộn. Nàng nhìn qua khung cửa kính, ánh nắng trải chan hòa trên những cành cây có lá vàng, lá đỏ . Những cánh bướm sặc sỡ bay liệng bên những khóm hoa đang đua nhau khoe sắc trong khu vườn nhỏ. Mùa Thu ở miền Đông Bắc nước Mỹ thật êm đềm và thơ mộng . Cái không khí mát dịu và cảnh vật đẹp như mơ này đã đem đến cho Quyên một mối tình nồng thắm.

Một buổi chiều chớm Thu, khi nắng vàng vừa tắt và ngọn gió hiu hiu thổi làm lay động nhẹ tấm màn cửa màu trắng mỏng manh, thì trong căn phòng này, Quyên đã được ấp ủ, thương yêu. Nàng thủ thỉ bên tai Trường:
– Em cứ tưởng mình hóa đá rồi đấy chứ!

Trường nheo nũi, cười hồn nhiên, rồi ghé sát vào tai Quyên:

-Em là hòn đá lửa nhỏ xíu, nhưng có thể đốt cháy anh ra thành tro, thành ụi.

Trường và Quyên ôm ghì lấy nhau, hôn nhau suốt buổi, đắm chìm trong niềm hạnh phúc vô biên.

Từ hôm ấy, tâm hồn Quyên reo vui, nét mặt Quyên rạng rỡ. Trước khi có Trường, Quyên như hàng cây trơ lá vào cuối mùa Thu. Bây giờ, tình yêu của Trường như những giọt nước đá trong suốt, lóng lánh như kim cương, bám trên cành cây, ngọn cỏ, sau trận mưa tuyết mùa Đông. Trường thường đưa đón Quyên đi làm, đi học và gọi điện thoại cho nàng luôn. Toàn là những câu chuyện bâng quơ, vậy mà suốt ngày nàng thẫn thờ chờ mong điện thoại: “ Em đang làm gì vậy? Anh đang ăn cơm với dưa chua, ngon lắm!…” Hôm nay trời đẹp mà chịu chết, không thể gặp nhau được!…” ‘’Anh mới đi cắt tóc ở tiệm Hoàng Thơ, họ cắt hơi cao thành ra trông mặt anh ngố ngố…”
Trường đã làm đảo lộn cuộc sống của Quyên. Từng tế bào trong tim, trong óc, trong thân thể Quyên dường như đổi mới, dường như có Trường ở trong. Quyên không thể tưởng tượng được có một ngày nàng lại yêu say đắm đến thế! Thời còn trẻ, nàng có nhiều mối tình, nhưng chỉ là những mối tình lãng mạn, thơ mộng, nhẹ nhàng như cánh bướm non. Mối tình” Khi nào em đến với anh, xin đừng quên chiếc áo xanh”. Mối tình “Nhìn thôi mà chẳng nói. Có nói cũng không cùng.”Mối tình “Sáng mắt trong như sáng năm xưa. Gió thổi mùa Thu hương cốm mới. Cỏ mòn thơm mãi dấu chân em”. Và Quyên cũng có Dũng, với những buổi chiều mưa bay lất phất, hai người khoác áo mưa, lang thang trên con đường Tú Xương, Bà Huyện Thanh Quan để nói cho nhau nghe những ưu tư về thời cuộc.

Để chấm dứt thời tóc thề, áo tím, Quyên nhận lời lấy Phương. Hai người quen nhau từ hồi học lớp Đệ Tứ, nhưng mãi sau này tình bạn mới đổi sang tình yêu sau khi hai người đã trải qua những mối tình học trò lãng mạn.
Phương là một quân nhân nên phải đi hành quân luôn. Lâu lâu mới có dịp về nhà. Tình chồng vợ của Phương và Quyên đã bị yếu tố thời gian và không gian làm phai nhạt dần. Mỗi lần đi trận về, Phương trở nên khó khăn và cộc cằn với vợ. Cái tính ghen bóng, ghen gió của Phương đã khiến Quyên nghẹt thở. Mặc dù thông cảm với Phương về cuộc sống của người lính chiến, luôn luôn phải đương đầu với đạn bom và sự chết chóc, nhưng Quyên vẫn thấy mình cô đơn, vẫn thấy mình khổ.

Cho tới ngày được biết Phương đã sống với một người đàn bà khác ở  nơi đơn vị của chàng thì Quyên hoàn toàn chán nản. Nàng sống như một tượng đá, như cành cây, ngọn cỏ. Nàng sống như một người đã chết. Tuy rằng nàng vẫn còn thở, còn khóc khi tin chiến sự khắp nơi dồn dập đưa về. Những bạn của Quyên, đã nhiều người quấn khăn tang, đã nhiều người lặn lội đi nhận xác chồng ở những vùng xa xôi hẻo lánh. Quyên thường cầu nguyện cho Phương được bình an. Trong tận đáy lòng, nàng không hờn giận Phương mà chỉ xót thương cho những cuộc tình trong thời loạn.

Hai năm sau, Phương chết ngoài mặt trận. Quyên trở thành một góa phụ, một qóa phụ rất trẻ.

Thế rồi biến cố ba mươi tháng Tư , một chín bảy lăm, ào tới. Cái ngày mà từng đoàn xe Liên Xô chở đầy những anh bộ đội gầy còm, khắc khổ với đủ loại súng đạn, tràn vào Saigon. Cái ngày mà dân Saigon kinh hoàng nhìn lá cờ xa lạ tung bay khắp phố phường. Cái ngày mà Quyên chen chúc đến ngộp thở trên con tàu, mắt nhòa lệ, từ biệt quê hương trong tiếng đạn vang rền.
Rồi Quyên theo lớp sóng người tỵ nạn, đặt chân đến Mỹ, Quyên đã có những người thân mới, những người bạn đã chia sẻ cùng nàng những tháng ngày thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần.

Tình cờ, Trường trở thành một trong những  người thân ấy. Và cũng rất tình cờ Trường trở thành người tình của Quyên. Ở cái miền giá lạnh này, tượng đá cũng muốn có người yêu, cỏ cây cũng thèm có bạn tri kỷ. Quyên cũng khao khát yêu và đươc yêu. Thời đại này, xã hội này, Quyên không bị bắt buộc phải sống góa bụa để thờ chồng. Nhưng vì cuộc sống chưa ổn định nên nàng thường giữ sự ngăn cách trong việc giao dịch với những người khác phái. Tuy vậy, việc gì tới, nó vẫn tới. Tình cảm của Trường và Quyên như một bông hoa đến thời kỳ nở rộ. Tình cảm ấy đã đem đến cho Quyên niềm vui và sự ấm áp trong cuộc sống tha hương. Quyên cảm động và sung sướng vì Trường đã dành cho nàng những sự săn sóc tỉ mỉ, điều mà bao năm nay nàng thiếu thốn. Trường thường đưa quyên đi học thật sớm để có dịp ngồi bên nhau, chạy xe vòng vòng trên những con đường rợp bóng cây cao. Màu xanh của cỏ cây, làn sương buổi sớm, một chú nai vàng ngơ ngác…đã có một sức hút kỳ diệu đối với Trường và Quyên. Những lúc đó hai người thường yên lặng. Hình như sự cảm thông sâu xa giữa Trường, Quyên và Đất, Trời đã hòa nhập, ngôn ngữ trở thành dư thừa. Những buổi tối êm ả, Trường cho xe chạy trên đường George Washington Park Way. Từ trên xe, có những lúa hai người có thể ngắm cảnh đẹp của D.C. về đêm. Bên kia dòng sông Potomac, những tòa nhà, những dinh thự cao, thấp, nằm êm đềm trong vùng ánh sáng lung linh. Có những lúc, hai người tưởng như đi lạc vào một khu rừng thanh vắng. Thỉnh thoảng một chiếc máy bay cất cánh từ phi trường National, bay vút lên không trung, để lại một điểm sáng nhỏ trên bầu trời đen thẫm. Những bản nhạc tình lãng mạn của thời tiền chiến, của Phạm Duy, Cung Tiến, Dương Thiệu Tước..qua tiếng hát Thái Thanh, Mai Hương, Ngọc Lan, Sĩ Phú…phát ra từ cái máy cassette trong xe đã có khả năng làm cho hai người quên hẳn những khổ đau của quê hương đã nghìn trùng xa cách, quên hẳn cuộc sống vội vã nơi xứ người.

Những lúc hạnh phúc bên nhau, thường là những lúc Quyên lo sợ cho một sự đổ vỡ trong tương lai. “Có hoa nào không tàn? Có tình nào không phai? “ Bản nhạc Dang Dở của đoàn Chuẩn-Từ  Linh đã luôn luôn ám ảnh Quyên. Vì thế, khi yêu, Quyên biết tận hưởng cái hương vị ngọt ngào của tình yêu trong hiện tại. Nàng gom góp những kỷ niệm đẹp, nâng niu cất giữ. Đến khi cuộc tình bay xa, nàng lại trở về sống với quá khứ ngọc ngà đáng yêu, đáng quý. Những cuộc tình dù chia lìa, ngăn cách, dù gập ghềnh sóng gió cũng không làm Quyên phải sầu chất ngất. Nàng chỉ buồn như một cơn gió thoảng, rồi cho cuộc tình đó đi vào quên lãng. Một cô bạn thân của Quyên, một lần đã nói:

– Có lẽ mày chưa yêu. Tình yêu đối với mày chỉ là đồ trang sức cho cuộc sống. Chứ yêu thật, thất tình, chỉ có chết! đổ quế cũng không lại! Bị người yêu bỏ, thì thù muôn đời, muôn kiếp.

Với Quyên, tình yêu không có thù hận, không có lệ tràn bờ mi. Với Quyên, tình yêu chỉ là một mảng của cuộc sống. Vũ trụ của Quyên không chỉ có một người. Vũ trụ của Quyên là tất cả. Là biển trời xanh mênh mông, là một xã hội chan chứa tình người. Một con chim nhỏ chiêm chiếp kêu trên cành cũng đủ làm Quyên vui. Một tia nắng chiều còn vương lại cũng đủ làm tâm hồn Quyên ấm áp. Một  bé thơ với đôi mắt tròn, sáng, một cụ già tóc bạc phơ với cái miệng móm mém cũng đủ làm cho Quyên thấy cuộc sống này quý giá biết chừng nào.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì chuông điện thoại reo vang. Quyên mỉm cười rời cửa sổ, nàng nhấc ống nghe. Một giọng nói quen thuộc ở đầu giây bên kia:
– Nhớ em quá! Em đang làm gì vậy?
– Em đang ngắm mùa Thu lá bay.
– Em mơ mộng vậy thì làm sao có thời giờ nhớ đến anh?
– Anh nghĩ sai rồi! Anh như bóng ma, hiện hình khắp nơi, khắp chốn. Nhắm mắt em cũng thấy anh. Em thấy anh trong nhà, ngoài ngõ. Em thấy anh trong nắng, trong mưa, trong mây, trong cây, trong cỏ…
– Nghe em nói, anh mới biết là mình có phép hóa thân. Vậy thì ba mươi phút nữa, anh sẽ hóa thân đến, rủ em đi lang thang và mình cùng hát bài Thu Vàng của Cung Tiến nhé.
– Anh đến được thật ư?
– Ừ!
– Tại sao?
– Tại vì anh nhớ em.
– Coi chừng bị mất việc.
– Mất em anh mới sợ.
– Anh nói xạo hay lắm! Em tưởng mình dang ở lứa tuổi mười lăm, mười tám.
– Khi yêu, người ta trẻ lại, em tưởng vậy là đúng rồi. Lát nữa gặp em, anh xạo thêm một chút nữa để em chỉ còn mười ba thôi, chịu không?
– Chịu.
– Em sửa soạn sẵn, anh đến là mình đi ngay kẻo mất thời giờ.
– Đi đâu hả anh?
– Có nhau, đi đâu chẳng được.
Quyên đặt điện thoại xuống sau khi hôn nhẹ một cái. Từ ngày có Trường, cái máy điện thoại như một người bạn tri kỷ của Quyên, như nhịp cầu nối liền tâm hồn hai kẻ yêu nhau. Những ngày bão tuyết, những đêm Đông giá lạnh, nàng chỉ cần nhấc điện thoại lên là được nghe giọng nói của Trường. Những lời nói ngọt ngào đã đưa nàng vào những giấc mơ êm đềm, những giấc ngủ thần tiên.

Quyên quay qua, quay lại ngắm bóng minh trong gương. Hôm nay, Quyên trang điểm thật cẩn thận. Nàng thoa một lớp kem lót và một chút phấn hồng lên mặt, lên má. Màu son phơn phớt hồng cũng được tô nhẹ trên làn môi. Nét kẻ thanh thanh của cây bút chì khiến đôi mắt nàng sâu và đen thêm. Quyên lại mặc cái áo đầm màu lá non có chấm nhỏ mà Trường hằng ưa thích. Nghĩ tới lát nữa được gặp Trường, lòng Quyên vui như mở hội. Quyên cất tiếng hát nho nhỏ:
“ Em lo gì trời gió
Em lo gì trời mưa
Em cứ yêu đời đi…”
Lời thơ, điệu nhạc như đưa Quyên vào một vùng trời diễm tuyệt. Vùng trời có tình yêu, có Trường, có hoa thơm và trái ngọt. Vùng trời mà ở đó,mỗi một giờ, mỗi một phút đều tràn ngập niềm vui.

Quyên nghe tiếng xe chạy thật gần rồi ngừng hẳn lại. Tiếng giầy lộp cộp vang lên, rõ dần, rõ dần. Nàng cầm ví, mở cửa. Trường rất cổ điển trong chiếc áo chemise trắng và quần màu xanh dương đậm. Chàng ngắm người yêu:
– Hôm nay em đẹp quá! Muốn anh chết luôn hay sao đây? Thôi, mình ở nhà, không đi đâu nữa.
Quyên bước hẳn ra ngoài, xập cửa lại, cười khúc khích:
– Trời đẹp thế này, còn lâu em mới chịu ở nhà.
Trường cũng cười:
– Em đẹp thế này, còn lâu anh mới chịu đi ngắm cảnh.
Hai người cùng cười vang, nắm tay nhau, đi nhanh ra xe.
Dưới bầu trời trong xanh, hàng cây hai bên đường  với tàn lá đỏ như son, vàng ươm  như nắng, lả lơi theo từng cơn gió thoảng. Quyên đi sát vào người yêu, thì thầm:
– Mình đi lại những “Con đường tình ta đi”, anh nhé!
– Ừ, đường nào cũng lên Thai Thai cả, em nhỉ?
– Không, mình đừng thèm lên Thiên Thai. Vì cõi Tiên không có tình yêu
– Tại sao em biết cõi Tiên không có tình yêu?
– Bởi vì…yêu là khổ. Mà người đời vẫn bảo ‘’Sướng như Tiên’’. Sống mà không có tình yêu thì như phở không hành, bánh canh không ớt. Chán chết !
– Chúng mình yêu nhau mà đâu có khổ ?
– Có chứ ! Bây giờ khổ vì nhớ nhau, mai này khổ vì xa nhau. ‘’ Có hoa nào không tàn ? Có tình nào không phai ‘’. Phải không anh ?
– Hoa nylon không tàn.Tình anh đối với em không phai. Anh hứa với em.
– Đừng hứa ! Biết ra sao ngày sau hả anh ? Anh hãy nói : Bây giờ, lúc này, anh đang yêu em. Thế là đủ, thế là em mãn nguyện rồi.
Trường không nói nhưng chàng hôn lên đôi môi hồng thắm của người yêu. Nụ hôn quấn quýt, ngọt ngào, đằm thắm. Hồn Quyên chơi vơi, tim Quyên đập không đều nhịp. Quyên nhắm mắt để thấy Trường thật rõ, để thấy hạnh phúc thật đầy, thật thơm.

Trường cho xe chạy thẳng ra xa lộ 495 rồi rẽ vào đường George Washington Park Way quen thuộc. Hai bên đường, rừng cây um tùm. Màu lá vàng, đỏ, rực rỡ, óng ả tạo cho con đường một vẻ đẹp hư tranh vẽ. Con đường này cũng như nhiều con đường , đã là nhân chứng cho một cuộc tình nồng thắm. Một cuộc tình mà Quyên sẽ nhớ mãi ngàn năm.
Từ chiếc máy cassette trong xe, những bản tình ca tuyệt vời dìu dặt vang lên. Trường và Quyên như đắm chìm trong thế giới của âm thanh và màu sắc.

Chiếc xe chở đầy hạnh phúc chạy qua những con đường rợp bóng cây cao, chan hòa ánh nắng. Họ trao nhau những chiếc hôn vội vã trên những đoạn đường vắng. Đôi bàn tay đan nhau, mắt nhìn mắt, tiếng cười nói vang lên suốt chặng đường dài.

Trường và Quyên đi ăn  trưa ở một tiệm Việt Nam. Món canh chua, cá kho tộ, chưa bao giờ họ thấy ngon như thế. Rồi hai ngườ đi xem phim, một phim tình  cảm nhẹ nhàng, một loại phim rất hiếm hoi ở xứ xở này.

Ra khỏi rạp, Trường đề nghị:
– Bây giờ mình đi công viên, em nhé!

Quyên nhìn người yêu, khẽ gật đầu.

Chiếc xe lại chạy bon bon trên những con đường đông đúc hoặc vắng vẻ, nên thơ. Những mẩu chuyện dí dỏm và tiếng hát nghêu ngao của Trường, Quyên đong đầy trong khoảng không gian nhỏ bé cho tới lúc chiếc xe ngừng lại tại khu công viên quen thuộc.

Hàng cây hai bên đường cao và thẳng tắp, cành lá đan nhau, thân ái. Hai người nắm tay nhau, chầm chậm bước đi trên con đường nhỏ. Lá xào xạc dưới chân, lá reo vui trên cành. Thỉnh thoảng một ngọn gió thổi, làm bay tung  những chiếc lá úa dưới mặt đất, làm những chiếc lá vàng tươi, đỏ thắm trên cây buông vèo trên không rồi lững lờ rơi xuống mặt đường. Vài vệt nắng len lỏi qua kẽ lá, lung linh nhẩy múa trên lối đi.Trong cảnh êm đềm thơ mộng của buổi chiều Thu, tình yêu của Trường và Quyên như chắp cánh bay cao, bay cao vút lên tận phía trời xanh, cùng với bầy chim đang cùng nhau tìm về tổ ấm.