Mùa Đông Hò Hẹn
Lê Thị Nhị
-
Hello! Hello! Em nhận ra tiếng ai đây không?
Hương ngẩn người ra, tay run run cầm điện thoại.
Nàng thấy giọng nói quen quen. Nhưng không lẽ…
Ba mươi năm rồi, một thời gian quá dài để một người đàn ông cho một cuộc tình đi vào quên lãng, để một người đàn bà không hạnh phúc, ôm ấp kỷ niệm xưa.
-
Anh đây, Hưng đây em!
Hương đáp, giọng xúc động:
-
Em nhận ra tiếng anh. Nhưng em tưởng mình đang ngủ mơ.
-
Ngày xưa, em ngủ mơ, nên không biết là anh yêu em nhiều. Bây giờ, em ngủ mơ, nên không biết là anh đang lo lắng nhiều cho em.
-
Làm sao mà anh biết được em đang nằm bệnh viện?
-
Em ở đâu? Đời sống vui buồn ra sao? Anh phải biết chứ! Chỉ tiếc là lúc này anh ở xa em quá, xa quá!
-
Anh nói chuyện ấm ớ kiểu mấy ông Bắc Kỳ, coi chừng sau khi chết, em hiện hồn lên, bắt anh đi theo luôn đấy.
-
Lúc sống, em chẳng bắt anh. Chờ tới khi chết em mới bắt. Thôi thì cũng được, như vậy chẳng ai làm phiền mình hết.
Hương cười ròn tan
-
Anh nhớ nhé! Thế là em khỏi phải hát bài “Đừng Bỏ Em Một Mình” của Minh Đức Hoài Trinh và Phạm Duy nữa.
-
Giọng cười và tiếng nói của em vẫn như xưa.
-
Nhưng, tóc em đã bạc, da em đã nhăn, mắt em đã mờ và em đang…chuẩn bị đi sinh hoạt với giun.
-
Anh không thể tưởng tượng được những điều em vừa nói. Anh vẫn thấy cô bé Hương lộng lẫy trong những buổi khiêu vũ gia đình của Đà Lạt năm xưa. Anh vẫn thấy cô bé Hương mặc áo len đỏ, chạy tung tăng nơi thác Prenn năm nào. Còn nữa, anh vẫn thấy cô bé Hương hét ầm lên, ôm chặt lấy anh khi thấy con sâu từ cành cây rơi xuống, bám vào một sợi tơ, đong đưa trước mặt, trong khu vườn mận ở trại hầm.
Hương cười ngất:
-
Già rồi mà anh vẫn còn khờ. Hồi đó, em giả bộ sợ sâu để ôm anh đó. Ngốc ơi là ngốc!
-
Em đừng tưởng bở. Hôm đó, anh cũng giả vờ không biết để cho em ôm anh đấy.
Cả hai cùng cười vang, rồi Hưng nói tiếp:
-
Hôm đó, anh cũng ngốc thật! Lúc được em ôm, anh quýnh cả lên, quên cả hôn em. Về nhà, anh cứ tiếc mãi!
-
Em thì…bực cả mình. Vì em đã cố quẹt một que diêm lên rồi mà anh lại để cho nó tắt ngúm.
-
Bây giờ mà gặp nhau thì anh sẽ là người quẹt que diêm.
-
Em sẽ dập tắt ngay vì em không thích bị đốt, nóng lắm! Em muốn được nằm dưới thảm cỏ xanh mượt trong nghĩa trang hơn.
-
Em nói bậy vừa thôi nghe! Số em còn nặng nợ lắm, chưa chết được đâu.
-
Bác sĩ bảo bệnh em không khá. Tuy nhiên em vẫn yêu đời, nhưng chết cũng không sao anh ạ. Em sẽ được biết thế giới bên kia như thế nào. Thế giới này, em biết hết rồi.
-
Còn nhiều điều em chưa biết. Chẳng hạn, một ngày rất gần, anh sẽ sang thăm em. Chẳng hạn, em chưa biết anh đang ở đâu? Đời sống ra sao? Và…tóc anh đã rụng hết chưa?
Hương giật mình khi nghe Hưng nói sẽ đến thăm. Nàng không biết chàng ở đâu. Nhưng chắc là xa xôi lắm. Từ nãy, giọng nói ấm áp và những lời lẽ ân cần, dí dỏm của Hưng đã đưa nàng về với khung trời kỷ niệm của tuổi hoa niên, đã đem lại cho nàng những nụ cười trên đôi môi khô héo. Bây giờ, chàng lại hứa sẽ đến thăm, khiến Hương vô cùng cảm động. Hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Nàng với tay, lấy một miếng khăn giấy trên cái bàn nhỏ kê ở đầu giường, chậm nước mắt. Sợi dây chuyền nước biền lòng thòng, những vệt bầm tím trên cánh tay khẳng khiu và những cơn đau nhức nhối nơi vết mổ như nhắc nhở nàng tới hoàn cảnh của mình trong hiện tại. Hương nói nhanh, giọng nghẹn ngào:
-
Em không muốn gặp anh đâu. Nói chuyện điện thoại với nhau là vui rồi!
-
Em không muốn nhưng anh muốn. Anh đã quyết định rồi. Thôi, em ngủ ngon nhé. Bây giờ, ở bên em là mười giờ khuya, người bệnh phải đi ngủ sớm. Ngày mai anh sẽ gọi lại.
Hai máy điện thoại được gác xuống. Và trong một khoảnh khắc, ở hai phương trời cách biệt, dĩ vãng ngà ngọc của mối tình thơ mộng như một cuốn phim quay nhanh trong hai mái đầu tóc đã điểm sương…
Cuối Thu, trời Đàlạt hơi lạnh. Mới chập tối, sương mù đã bao phủ khắp nơi. Trên đồi cao, ngôi biệt thự của gia đình bác sĩ Nguyễn rực sáng ánh đèn, từ trong nhà, ngoài vườn cho tới đầu ngõ. Các cô, các cậu xúng xính trong những bộ quần áo lộng lẫy, diêm dúa và ấm áp, vào ra tấp nập. Tiếng nhạc, tiếng cười nói vang lên trong căn phòng khách sang trọng, rộng mênh mông. Hôm nay là tiệc mừng sinh nhật thứ mười sáu của Bạch Cúc, con gái duy nhất của ông bà Nguyễn. Bạn bè của nàng được mời tới tham dự thật đông đảo.
Khi Hương cùng ấy người bạn vừa bước chân vào nhà thì Bạch Cúc đã la lên:
-
Con khỉ, mày tới trễ quá! Báo hại tụi tao phải trang trí và cắm hoa đến bây giờ mới xong.
Hương nhìn mấy bình hoa, cằn nhằn:
-
Tao đã bảo để việc ấy cho tao mà. Tao làm nhanh lắm, lo gì!
Ngừng một lúc, Hương tiếp:
-
Chúng mày ra hái cho tao thật nhiều cúc trắng vào đây. Bỏ những loại hoa màu mè này đi.
Như hiểu ý bạn, các cô không một lời phản đối, chạy ùa ra vườn.
Chỉ một lúc sau, những bình hoa trắng tinh khiết, trình bày rất đẹp đã nằm rải rác khắp phòng.
Bạch Cúc gật gù bảo Hương:
-
Con này khá! Lát nữa tao sẽ giới thiệu cho mày một anh chàng đẹp trai, con nhà giầu, hỏi giỏi, đàn hay, chịu không?
Hương cười ha hả:
-
Có một anh chàng như thế thì mày đã hớp hồn anh ấy rồi, đâu còn đến phần tao!
-
Mày ngu như con bò! Yêu nhau đâu phải chỉ vì những thứ bề ngoài ấy. Còn tính tình nữa chứ. Tao không hợp với anh ấy, nên mới nhường cho mày. Nhưng mà tao bảo đảm một trăm phần trăm là mày với anh ấy sẽ chịu nhau lắm.
Hương đưa tay lên ngực, nói đùa:
-
Chưa gì mà tim tao đã đập loan cả lên, lát nữa, gặp anh chàng, chắc tim tao rớt luôn ra quá!
Bạch Cúc, Hương và các bạn cùng cười vang khiến mấy anh đang chuẩn bị nhạc ở góc phòng ngơ ngác, một anh hỏi:
-
Các cô có gì vui, cho tụi này cười với!
Bạch Cúc láu táu:
-
Cô nàng Hương đang lo lát nữa tim cô ta rớt ra khỏi lồng ngực đây này.
Mấy anh nhao nhao, nói cùng một câu:
-
Tôi sẽ nhặt gay, bỏ vào túi, làm của riêng.
Bạch Cúc cười khanh khách:
-
Nghèo mà ham! Lát nữa, nhất định sẽ có một người nhặt được trái tim của nàng Hương. Nhưng không phải là các anh đâu! Tôi nói trước để quý vị đừng thất vọng.
Hương bâng khuâng vì những lời nói của bạn. Bất giác nàng mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc cong cong buông lửng ngang vai và nhìn xuống cái áo đầm dài ngang đầu gối, màu vàng nhạt, xòe tung ra. Nàng nghĩ thầm: “ Áo này lát nữa nhẩy valse thì thật tuyệt vời”
Bỗng có tiếng Bạch Cúc reo lên:
-
A! Anh Dũng, anh Hưng! May quá, em đang mong các anh, để tập hát trước khi khách đến đây. Các ca sĩ sẵn sàng cả rồi, chỉ chờ nhạc sĩ Hưng ngồi vào đàn thôi!
Hương nhìn ra phía cửa. Ánh mắt nàng chạm phải đôi mắt mơ màng của một anh chàng cao lớn, đẹp trai. Hương nghĩ thầm “ Anh chàng này quả đúng như lời quảng cáo của Bạch Cúc.”
Bạch Cúc vui vẻ nói:
-
Xin giới thiệu, đây là anh Hưng, lính mới tò te, vừa chuyển trường từ Saigon lên, nhờ các bạn chăm sóc giùm. Anh Dũng thì nổi tiếng quá rồi, khỏ phải giới thiệu. Còn đây là bọn em,năm con bạch mã: Bạch Cúc, Thu Hồng, Tuyết Hương, Hồng hạnh, Thùy Trang, đang chờ anh Hưng để tập hát.
Dũng đùa:
-
Các cô hét chứ đâu có hát mà cần tập với nhạc sĩ? Nhất là bài “Ngựa Phi đường Xa” thì là bài tủ của các cô rồi.
Tất cả mọi người đều cười vang sau câu nói đùa của Dũng.
Hưng hòa nhập với cái không khí vui tươi của các bạn thật nhanh. Một lúc sau, chàng đã ngồi trước cây dương cầm đen bóng lộng. Tiến đàn, tiếng hát vang lên làm cho căn phòng thêm ấm áp.
Sau khi tập xong những bài hợp ca, đơn ca đã định sẵn. Bạch Cúc cao hứng đề nghị:
-
Hôm nay là ngày đặc biệt, cô nàng Hương phải đơn ca một bài. Mọi người có đồng ý như vậy không?
Cả bọn nhao nhao:
-
Đồng ý! Đồng ý!
Hương nhéo vào cánh tay Bạch Cúc:
-
Con khỉ, tao có hát một mình bao giờ đâu?
Bạch Cúc nheo mắt:
-
Thì hôm nay hát, thế mới đặc biệt chứ!
Hưng quay qua nhìn Hương, nói:
-
Giọng cô Hương trong và cao lắm, đơn ca để các bạn có dịp thưởng thức chứ!
Hương bối rối trước đôi mắt mơ màng của Hưng. Nàng ngập ngừng:
-
Nhưng mà Hương không chuẩn bị, đâu có biết hát bài gì bây giờ?
Bạch Cúc như nhớ ra, reo lên:
-
Hương hát bài “Xuân Và Tuổi Trẻ” của La Hối mà năm ngoái hai đứa mình song ca đó.
Hương mừng rỡ bảo Bạch Cúc:
-
Hay là hai đứa mình cùng hát.
Bạch Cúc từ chối:
-
Hương phải hát một mình. Anh Hưng bảo mày đơn ca để bạn bè thưởng thức giọng oanh vàng của mày mà.
Hương ngượng ngùng đưa mắt nhìn Hưng rồi nói với các bạn:
-
Bây giờ là mùa Thu mà Bạch Cúc bắt tôi hát bài về mùa Xuân, thật không hợp chút nào cả.
Hưng nói như ra lệnh:
-
Tuổi trẻ chúng mình, lúc nào cũng là mùa Xuân cả.. Hương chuẩn bị hát, tôi dạo đàn nhé.
Hương như bị thôi miên bởi đôi mắt Hưng và tiếng dương cầm lả lướt của chàng như dìu nàng vào một thế giới khác. Một thế giới không còn ai, chỉ còn đôi mắt mơ màng và đôi tay nhẩy múa trên những phím đàn đen bóng, trắng ngà. Trong mơ hồ, Hương cất cao iếng hát:
“ Ngày thắm tươi bên đời Xuân mới
Lòng đắm say bao nguồn vui tới…”
Khi Hương ngừng hát, tiếng vỗ tay vang dậy cả căn phòng.
Thế là thiên tình sử của Hưng và Hương bắt đầu từ đấy. Thác Prenn, hồ Xuân Hương, hồ Than Thở, thung lũng Tình Yêu…đã là nhân chứng cho những cuộc hò hẹn, những vòng ôm, những môi hôn say đắm…
Ngày vui qua mau, trước ngày Hưng lên đường qua Pháp du học, trên đồi vắng, những cây thông già đã hân hoan reo vui, nghe đôi tình nhân thì thầm hẹn ước.
Những cánh thư đầy ắp thương yêu, nhớ nhung, qua lại như bươm bướm mùa Xuân, đã mang họ lại gần nhau hơn mặc dù xa cách nghìn trùng.
Rồi những cánh thư đến từ Kinh Đô Ánh Sáng thưa dần. Hưng nói là chàng bận rộn lắm. Hương bắt đầu hoài nghi sự chung thủy của người yêu và của chính nàng. Nàng cũng không còn đủ tình yêu Hưng để mà từ chối những đón đưa, những buổi dạ vũ gia đình tưng bừng náo nhiệt. Tuy vậy, lúc đầu, chỉ thỉnh thoảng Hương mới đi dự tiệc cùng các bạn và nàng cố gắng hết sức để tránh những liên hệ tình cảm với các bạn trai. Nhưng rồi một ngày, Hương đã ngã vào vòng tay của Quỳnh sau một thời gian dài Quỳnh chiều chuộng, theo đuổi.
Mối tình Quỳnh- Hương được kết thúc bằng một đám cưới. Được tin Hương lấy chồng, Hưng viết cho nàng một bức thư cuối cùng, rồi chàng ở lại Pháp làm việc, không về Việt Nam nữa.
Tuy không liên lạc với Hương, nhưng Hưng vẫn thăm hỏi tin tức của Hương qua các bạn cũ. Về phần Hương, cuộc hôn nhân với Quỳnh đẩy sóng gió và nước mắt càng làm cho nàng ân hận vì quyết định vội vã của mình. Vợ chồng Hương vẫn sống ở Đà Lạt, nhưng từ sau ngày cưới, Đà Lạt đối với Hương không còn thơ mộng nữa mà trở nên buồn hiu hắt. Nàng thường ngồi bên hồ Than Thở, khi có cơ hội, để tìm những phút giây cho riêng mình. Nàng cũng thường nắn nót chép những vần thơ của T.T.Kh. với nỗi xúc động dâng tràn:
“Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi người ấy có buồn không?…”
Hương mặc một chiếc áo ngủ bằng nhung màu rượu chát, dài lượt thượt tới gót chân. Nàng đứng bất động bên khung cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời xám xịt. Một vài chiếc lá vàng khô còn sót lại bám cứng trên những cành cây trơ trụi, đang lảo đảo, lắc lư. Gió thổi mạnh. Có những chiếc lá rơi vèo xuống, nằm cô đơn trên thảm cỏ xanh.
Nhìn cảnh vật tiêu điều của một buổi chiều mùa đông, một nỗi buồn tha thiết xâm chiếm tâm hồn Hương. Đã ba mươi năm qua, nàng vẫn ôm cái phao dĩ vãng để mặc cho đời mình trôi theo dòng đời bão nổi.
Khi cuộc hôn nhân của nàng và Quỳnh tan như bong bóng trời mưa, như sương mù buổi sớm, sau khi di tản sang Mỹ được vài năm, thì hình ảnh Hưng và những ngày vui bên nhau cũng vẫn là nguồn an ủi vô biên cho nàng. Rồi Hương nằm bệnh viện. Bất ngờ, Hưng điện thoại thăm hỏi. Dĩ vãng lại ào tới như một cơn lốc, thổi tung đi nỗi cô đơn mênh mông và cơn bệnh đau tim trầm trọng của nàng. Và hôm nay, lát nữa đây, hai người sẽ gặp lại nhau nhân dịp Hưng đến công tác tại tiểu bang này. Hương hồi hộp chờ đợi từ mấy ngày hôm nay. Mặc dù, đã nhiều lần nàng thuyết phục Hưng để chàng hủy bỏ cuộc gặp gỡ. Trong thâm tâm, Hương không muốn cuộc sống bình lặng của hai người bị xáo trộn. Nàng cũng chẳng cần tìm sự thương hại nơi chàng. Hơn nữa, từ bao năm nay, họ vẫn có nhau trong tâm hồn, vẫn cùng tưởng nhớ về quá khứ mộng mơ. Như thế, chẳng hạnh phúc lắm rồi hay sao? Bây giờ, gặp lại, có thể hai người sẽ vô tình làm mờ đi những kỷ niệm đẹp ngày xưa.
Nhưng gần tời giờ hẹn rồi, không thể nào thay đổi được nữa. Nàng bật đèn, kéo màn che kín cửa sổ như muốn bỏ lại mùa đông ở đằng sau. Anh sáng bừng lên, rọi vào bức màn cửa màu xanh nhạt với những đóa hoa cúc trắng tinh đã mang lại vẻ vui tươi cho căn phòng.
Hương vừa đi vào phòng ngủ để trang điểm, vừa nghêu ngao hát:
“ Ngày thắm tươi bên đời xuân mới
Lòng đắm say bao nguồn vui tới…”
Hương cầm cây bút chì đen, nắn nót kẻ đường viền quanh mắt, tô đậm đôi lông mày. Trong gương, nàng thấy bàn tay gầy guộc của mình, gân xanh nổi lên chằng chịt. Những nếp nhăn trên khuôn mặt rõ mồn một, mặc dù nàng đã bôi một loại kem đặc biệt và đánh phấn phủ lên, để che đi dấu vết của thời gian. Duy chỉ có mái tóc là tạm được, vì nàng mới nhuộm tuần trước. Hôm nay nàng lại chải rất khéo nên trông bồng bềnh như suối tóc ngày xưa. Màu áo đen tuy làm nổi bật nước da trắng, nhưng trông nàng hơi gầy. Mà có lẽ nàng gầy thật, sau cuộc giải phẫu. Hương ngắm bóng mình rồi bâng khuâng nghĩ tới cuộc hò hẹn với Hưng. Địa điểm chàng chọn để găp nhau, chứng tỏ, chàng vẫn thế: Cẩn trọng từng lời nói, từng hành động. Ngày xưa nàng không ưa tính ấy của chàng, vì nàng thích sống cởi mở, hồn nhiên. Nhưng bây giờ thì trái lại, chính nàng cũng dè dặt từng li từng tí. Ngay cả việc gặp lại Hưng, nàng cũng suy nghĩ cả tháng trời. Nàng bị giằng co giữa tình cảm và lý trí. Con tim nàng, muốn được thấy lại Hưng, muốn gục đầu vào vai Hưng mà khóc .Khối óc nàng, biết rằng cuộc đời như một dòng sông, vai Hưng đã mỏi và nước mắt nàng cũng đã cạn khô.
Trước khi ra xe, Hương còn hí hoáy viết một tấm thiệp rồi bỏ vào ví. Trên đường đi đến nơi hẹn, Hương lơ đãng nhìn bầu trời thật thấp, thật gần, những ngọn đèn đường hắt ra những tia sáng vàng vọt giữa không gian xam xám. Hai dòng xe cộ ngược xuôi với ánh đèn vàng, đỏ, trôi nhanh, tưởng như chẳng bao giờ gặp gỡ.
Lấy hành lý xong, Hưng rảo bước ra phía ngoài. Trời hôm nay thật lạnh. Hưng mặc mấy lần áo và một cái áo khoác dài bằng nỉ dầy mà vẫn run lập cập. Chàng leo vội lên một chiếc xe Taxi đậu bên lề đường. Hưng nhìn đồng hồ: “ Còn những hai tiếng nữa mới tới giờ hẹn.” Chàng bảo tài xế chở về khách sạn cất hành lý rồi mới tơi nơi hẹn với Hương. Trên xe, Hưng nhấp nhổm ngồi không yên. Chàng liếc nhìn một đoàn xe, nối đuôi nhau, bò bò trên con đường dẫn ra ngã rẽ vào xa lộ. Hưng cười chính mình vì sự náo nức gặp lại Hương. Chàng tưởng như chàng đang ở lứa tuổi mười tám, chờ Hương bên hồ Than Thở với gói đậu phọng rang năm nào. Chàng không ngờ, trải qua một thời gian dài cùng bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống, chàng vẫn không thể quên được Hương và những kỷ niệm yêu dấu cũ. Nhiều lần, chàng đã tự hỏi: “Đó có thực là tình yêu hay chàng cố ý tạo ra cảm giác ấy để cuộc đời buồn tẻ của chàng thêm ấm áp?” Nếu chàng hạnh phúc bên vợ, thì tâm tình chàng có còn như ngày hôm nay?”
Chiếc xe chạy vun vút trên xa lộ. Dưới bầu trời âm u, rừng cây trơ lá hai bên đường vươn những cánh tay khẳng khiu, ngả nghiêng theo từng cơn gió thổi. Hưng đưa tay vuốt mái tóc bạc phơ. Bàn tay chàng chạm phải làn da nhẵn trơn trên đỉnh đầu. Mùa đông của đất trời và mùa đông của cuộc đời chợt mang lại cho Hưng một nỗi buồn nhè nhẹ.
Ba mươi năm rồi, từ ngày lấy Nga, chàng sống trong một hạnh phúc giả tạo. Lòng chàng, chỉ riêng chàng biết. Nỗi buồn của chàng, chỉ riêng chàng hay. Bạn bè, bà con, ai cũng bảo chàng hạnh phúc: giầu sang, vợ đẹp, con ngoan.
Nhưng nào ai biết được, kể cả Nga, sự xa cách vời vợi giữa hai vợ chồng đã khiến chàng dở sống, dở chết. Đã khiến chàng sống như một người máy. Tuy vậy, chưa bao giờ chàng nhen nhúm ý tưởng ngoại tình hoặc bỏ vợ. Bởi vì, đối với chàng, gia đình đầm ấm là cái nôi êm cho các con chàng khôn lớn,
Hôm nay, Hưng đếnthành phố này để gặp Hương, không phải vì chàng đã quên cái nguyên tắc sống ấy. Nhưng chàng biết, sự có mặt của chàng ở đây, lúc này, là cần thiết. Cần thiết cho Hương và cho chính bản thân chàng. Bờ vai chàng, sẽ làm nỗi khổ đau chất chồng qua năm tháng của Hương vơi đi. Ánh mắt nàng, sẽ như một đốm lửa, thắp sáng đời sống cô đơn triền miên của chàng. Mục đích cuộc gặp gỡ này, chỉ có thế, không thể nào khác được. Chàng tránh tới thăm nàng tại nhà và đắn đo mãi khi chọn điểm hẹn cho hai người. Chàng cũng chẳng phàn nàn vì công việc sở sẽ rất bề bộn. Vì chàng sợ sự nhàn rỗi sẽ làm cho đời chàng và Hương lắc lư như con thuyền trên dòng sông trong những ngày gió bão.
Thêm một buổi hẹn hò, thêm …một chút gì để nhớ, cùng với những kỷ niệm xưa, chàng nghĩ, như thế cũng quá đủ để sưởi ấm lòng nhau.
Người bồi mặc bộ quần áo màu đen với cái nơ đỏ trên cổ áo chemise trắng, giúp Hưng cởi áo khoác ngoài, treo trên mắc. Anh ta đưa chàng vào một cái bàn ở góc phòng, ngăn cách hẳn với những bàn phía ngoài bởi hai bức tường thấp. Thoạt trông, bức tường tưởng như bằng đá nhưng thực ra làm bẳng một thứ vật liệu rất nhẹ, có thể di chuyển dễ dàng. Thực khách hãy còn thưa thớt vì chưa tới giờ cơm tối. Và dĩ nhiên, Hương của chàng cũng chưa có mặt. Một anh chàng Mỹ còn rất trẻt trẻ, ngồi bên chiếc dương cầm lớn, màu đen, bóng loáng. Đầu anh gật gù, mình anh lắc lư theo điệu nhạc, Những ngón tay anh như đang nhẩy múa trên phím đàn. Hưng lắng nghe những âm thanh, khi rộn rã như tiếng suối reo, khi thì thầm như gió thoảng. Chàng mỉm cười hài lòng vì chàng đã chọn nơi hò hẹn thật thanh lịch và thơ mộng. Bỗng người bồi bàn ban nãy, đến bên, trao cho chàng một phong thư:
-
Thưa ông, một tiếng đồng hổ trước, có một bà đến đây, nhờ đưa thư này cho ông.
Người bồi quay đi. Hưng mở nhanh phong thư. Một tấm thiệp với cảnh mùa đông Washington D.C., tuyết trắng mênh mông, phía sau có mấy hàng chữ:
“ Anh thân yêu,
Ngày xưa, em chẳng bắt anh .Hôm nay, em cũng…tha cho anh đấy! Mai này, sau khi em chết, em sẽ…bảo lãnh anh. Như vậy, chẳng ai làm phiền mình hết. Thôi thì, cứ như vậy, anh nhé! Khi anh đọc những giòng chữ này thì em đang lái xe trên xa lộ để đi New York thăm mẹ em. Suốt chặng đường dài, em sẽ nghêu ngao hát: “Ngày thắm tươi bên đời xuân mới. Lòng đắm say bao nguồi vui tới…” Mặc dù em vẫn biết, mùa đông đang vây kín xung quanh chúng ta.
Em
Hương
Hưng cẩn thận cất tấm thiệp vào túi áo. Chàng lầm lũi đi ra khỏi hiệu ăn. Chàng mường tượng ra một chiếc xe nhỏ đang chạy bon bon trên xa lộ dài hun hút dưới bầu trời tối đen và đầy gió lạnh.